Rời Phố Về Núi, Ta Chill (P1)
11 giờ đêm. Ngày 19.11.21.
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi và gia đình nhỏ ở trọ Sài Gòn, và chúng tôi cũng không biết lần gặp lại miền đất náo nhiệt này là khi nào nữa. Có thể là vài năm sau, hoặc hơn.
Rời phố về quê… Đây là một bước ngoặt khá lớn đối với gia đình nhỏ chúng tôi. Người khác rời quê lên phố với một quả tim nóng, tìm kiếm những cơ hội đổi vận và có một cuộc sống tốt hơn. Chúng tôi cũng vậy, cũng có một quả tim nóng, xây đắp một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy, thoái mái, nhưng chúng tôi đủ điều kiện để chọn lựa rời phố về quê và… chill.
Chúng tôi đã trải qua khoảng thời gian dài tính bằng nhiều năm ở thành phố này, để rồi đi đến quyết định thực hiện bước ngoặt như này. Về quê, không phải là từ bỏ gì cả, thậm chí còn là một “điểm cộng”. Chúng tôi vẫn có công việc ổn định, có thu nhập, chỉ là thay đổi một không gian khác bình yên hơn, không nơi nào khác là quê cha đất tổ. Hơn nữa, tình trạng Covid-19 ở thành phố vẫn còn phức tạp, chúng ta chưa thể nào yên tâm ra đường và sinh hoạt cởi mở bình thường như trước. Sau khi đóng gói đồ đạc và đưa lên xe tải, chúng tôi lên đường về quê, chặng đường cỡ 300 cây số về miền núi cao. Trên xe là những bài hát nhạc hoa gắn bó một thời với tuổi thơ của tôi, cảm giác đúng là về nhà.
3 giờ sáng.
Những lần trước về quê, chúng tôi luôn di chuyển bằng xe giường nằm, một khi lên xe là nhắm mắt ngủ nghỉ tới khi đến nơi. Còn lần này có lẽ vì điều kiện xe không giống nên chúng tôi chỉ chập chờn những giấc ngắn ngủi. Nhờ vậy mà chúng tôi được lần đầu chứng kiến cảnh sương khói mịt mù dày đặc che mờ cả đoạn đường đi lên đồi. Sương mù che phủ mọi vật trên và xung quanh con đường, những chiếc xe không chiếc nào dám manh động rồ ga chạy vi vu nữa, mà chậm rãi xê dịch từng li từng tí. Khung cảnh quả thật kinh hồn, như lạc vào thế giới liêu trai chí dị vậy, ở giữa nơi sương mù vây kín lối không biết xung quanh là gì, cảm giác vừa sợ vừa kích thích. Bác tài xế dù đã nhiều năm lái xe khách, nhưng đây cũng là lần đầu bác đi gặp cảnh sương thế này. Phía trước chỉ có những ánh đèn xe mập mờ không rõ gần xa, hay chiều hướng di chuyển, xe chúng tôi đi thật chậm theo sát xe phía trước, cẩn thận xem bản đồ để đảm bảo lộ trình đúng hướng. Vượt qua hai ba đoạn đường sương khói dày đặc như vậy, chúng tôi đã có thể di chuyển bình thường thẳng về đến nhà.
Đi qua đoạn đường sương mù đó, tôi chợt liên tưởng đến trong cuộc sống của con người mình lắm lúc cũng gặp phải những tình cảnh tương tự, mờ mịt không biết phương hướng, không biết những gì đang đợi chờ mình ở phía trước. Ta bị bủa vây bởi những câu hỏi nghi ngờ, lo sợ về một tương lai không biết trước, có nên đi tiếp không, có nên rẽ hướng này không, vân vân mây mây… Thế nhưng, cuộc sống là sự vận hành liên tục, dù ta có hoài nghi và sợ hãi phía trước, ta cũng không thể khiến nó ngừng lại, vậy nên hãy cứ mạnh dạn lựa chọn bước tiếp từng bước chậm mà chắc bạn ạ. Hãy tin rằng, sương mù rồi sẽ tan, ta sẽ thấy được ánh bình minh rực rỡ nhất, và con đường, phương hướng ta đi sẽ cho ta một bài học mới.
5 giờ 30 phút sáng.
Gia đình nhỏ chúng tôi đã đến nơi an toàn. Mặt trời đang ló dạng trong cái không khí se lạnh vào đông ở miền núi. Tôi hít thở và tận hưởng không gian trong lành này, một chương mới của chúng tôi sẽ được viết tiếp từ đây.